Tôi tên là Hoàng Lê Ý Nhi, là học sinh lớp 10a1 trường THPT Đạ Huoai. Bài viết là dòng hồi ức về cô Diễm – giáo viên dạy Văn tại Trường THCS Thị trấn Madagui, người đã gắn bó và dẫn dắt tôi suốt bốn năm cấp 2. Cô như ngọn lửa ấm áp giữa rừng núi mênh mông, vừa nghiêm khắc, vừa đầy yêu thương, không chỉ trao cho tôi tri thức mà còn khơi dậy trong tôi niềm đam mê mãnh liệt với văn chương. Chính cô đã truyền cảm hứng, giúp tôi vượt qua những giới hạn của bản thân, để tôi tự tin vươn tới những thành tựu đầu tiên trên con đường theo đuổi ước mơ.
Nếu đời người là một dòng sông, thì mỗi người thầy chính là những ngọn đèn soi sáng, dẫn lối cho ta qua những khúc quanh tăm tối. Trong quãng thời gian học trò của tôi, cô Diễm – người giáo viên dạy văn suốt bốn năm cấp hai – chính là ngọn đèn sáng nhất, người đã thắp lên trong tôi ngọn lửa yêu thương dành cho văn chương và cả cuộc sống. Đặc biệt, năm lớp tám, khi cô làm chủ nhiệm lớp tôi, ngọn lửa ấy càng được thổi bùng mạnh mẽ, để lại trong tôi những dấu ấn không bao giờ phai mờ.
Cô Diễm – người phụ nữ nhỏ nhắn nhưng đầy nội lực – như một người nghệ sĩ, khéo léo dệt nên những bài học bằng cả trái tim. Trong lớp học của cô, từng câu chữ như có hồn, lặng lẽ len lỏi vào lòng học sinh, để rồi trở thành những mạch nước ngầm, nuôi dưỡng tâm hồn chúng tôi. Cô thường nói rằng: “Văn học là tiếng nói của trái tim, và chỉ khi em thực sự lắng nghe trái tim mình, em mới hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong từng câu chữ.” Lời dạy ấy như tia nắng ban mai rọi vào tâm hồn còn non nớt của tôi, khiến tôi nhận ra rằng, văn chương không chỉ là những con chữ vô tri mà là tiếng nói của cuộc đời, là sự rung động của trái tim. Nó đã thay đổi cách tôi nhìn nhận môn văn, giúp tôi cảm nhận được vẻ đẹp và giá trị nhân văn của văn học.
Là giáo viên chủ nhiệm, cô không chỉ là người dẫn dắt học sinh mà còn là một người mẹ. Cô nghiêm khắc, đôi khi còn cằn nhằn, nhưng ẩn sau những lời nói tưởng như khô khan ấy là cả một bầu trời yêu thương. Cô hiểu rõ từng cá tính trong lớp, sẵn sàng đứng ra bảo vệ chúng tôi khi cần, như một cây cổ thụ vững chãi che chở cho đàn chim non. Nhờ có cô, lớp tôi không chỉ là một tập thể mà còn trở thành một gia đình, nơi mỗi cá nhân đều được lắng nghe và tôn trọng.
Những giờ học văn của cô không chỉ là những tiết học, mà còn là những chuyến du hành qua thế giới của ngôn từ, của cảm xúc. Cô như người lái đò tài ba, đưa chúng tôi qua những dòng thơ dạt dào cảm xúc, những áng văn đậm chất nhân văn, để rồi mỗi học sinh đều tự tìm thấy một phần chính mình trong đó. Với tôi, cô không chỉ dạy văn mà còn dạy cách sống, cách cảm nhận cuộc đời bằng cả tâm hồn.
Cô Diễm đã thắp lên trong tôi một ngọn lửa – ngọn lửa của đam mê và kiên trì. Cô giúp tôi tin rằng, con đường chinh phục văn chương, dù gập ghềnh, vẫn sẽ dẫn đến những chân trời rực rỡ nếu tôi đủ quyết tâm. Từ một học sinh từng cảm thấy xa lạ với môn văn, tôi đã tìm thấy niềm yêu thích sâu sắc, và từ đó, mỗi bài học của cô đều trở thành một cánh cửa mở ra một thế giới kỳ diệu, nơi tôi có thể tự do khám phá và bay xa.
Nhờ có cô, tôi không chỉ học được cách cảm thụ văn học mà còn học được cách sống, cách yêu thương và trân trọng những điều giản dị xung quanh mình. Sự tận tụy của cô không chỉ khiến tôi ngày càng trưởng thành mà còn trở thành động lực để tôi nuôi dưỡng tình yêu văn chương và theo đuổi nó đến cùng. Tình yêu văn chương cô truyền dạy đã thôi thúc tôi tham gia kỳ thi học sinh giỏi tỉnh môn Văn – một thử thách mà tôi từng nghĩ mình không đủ khả năng. Thành tích ấy, hơn cả niềm tự hào, là minh chứng cho sự tin tưởng và động lực mà cô đã trao tặng tôi.
Ngày tháng trôi qua, nhưng tình cô trò ấy mãi khắc ghi trong trái tim tôi, như một bản nhạc dịu dàng mà da diết. Nhân ngày 20/11, em xin gửi đến cô lòng biết ơn sâu sắc nhất. Cảm ơn cô – người đã dành cả trái tim mình để dạy dỗ, để yêu thương chúng em. Chúc cô mãi mạnh khỏe, hạnh phúc và luôn là ngọn lửa truyền cảm hứng cho bao thế hệ học trò.
Cô Diễm, người giáo viên của tôi,, không chỉ là người dạy văn mà còn là người đã gieo vào lòng tôi những mầm xanh của niềm tin, của tình yêu và ước mơ. Nhờ có cô, tôi đã và đang bước tiếp trên con đường chinh phục văn chương, mang theo ngọn lửa cô trao, để tiếp tục cháy sáng suốt cuộc đời mình.